Buổi chiều hôm ấy, nắng ở San Francisco rất đẹp.
Tôi đứng trên chuyến tàu cáp điện chạy quanh thành phố, tay lăm lăm máy ảnh chụp lấy chụp để cảnh vật bên ngoài. Những khung hình muôn dáng vẻ, muôn sắc màu tranh nhau lướt ngang qua mắt tôi: những con phố nhỏ đài các, khu phố Tàu rực rỡ, xa xa dưới con dốc kia là khu trung tâm tài chính sang chảnh, xa hơn nữa là một góc vịnh màu xanh biếc ngọt ngào, ở ngoài khơi là hòn đảo nhà tù Alcatraz…
Tàu điện cáp chậm rì kéo thân lên con đường dốc đứng. Cảm giác thật ú tim! Lỡ như đúng lúc cỗ máy cổ lỗ này “may mắn” đến kỳ hỏng hóc, long ra khỏi đường ray thì đi toi. Sau một hồi hì hục lên xong được con dốc, tàu điện hí hửng thả thân phóng ù xuống sườn bên kia. Nó vừa lao xuống vừa rung một hồi chuông leeng keeng đầy phấn khích. Có vẻ khoái chí lắm! Có thành phố nào trên địa cầu này lại bày trò vận hành tàu lượn siêu tốc ngay trong phố và rủ người ta cùng chơi thế này không?
Khi qua khỏi Bảo tàng Xe cáp điện (Museum of Cable Car) thì tàu đột ngột giảm tốc, rẽ quặt vào một con phố chật hẹp. Tài xế rung hồi chuông dài, đánh động con ngõ đang ngủ gà gật. Tôi vẫn chăm chỉ chụp ảnh, chẳng muốn bỏ sót một hình ảnh nào, dù con phố này nhỏ tí và xe đỗ chen chúc, chẳng nổi bật hay đẹp lạ chút nào.
Từ trong một căn nhà có cửa kính lớn nhìn ra đường, một chàng trai bỗng vẫy tay chào, như để tạo dáng cho tôi chụp hình. Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Tôi định thần lại. Đó là một quán cà phê vuông vức như một chiếc hộp nhỏ, sơn phết màu trắng. Chàng trai trong quán vẫn đang cười tươi và vẫy tay. Mái tóc anh ta màu vàng nâu như màu nắng. Anh ta có lẽ chào cả đoàn tàu, chứ không chỉ mình tôi. Buồn thật! Nhưng cái quán cà phê nhìn rất ngon lành.
Tôi còn chưa kịp nhìn thấy tên quán, thì tàu đã lướt đến gần cuối dãy nhà, tiếp tục rẽ quặt sang một con phố khác. Mắt tôi dáo dác nhìn lên tường, lên cửa của các ngôi nhà gần đó, cố tìm bảng số và tên đường đặng còn có manh mối quay trở lại. Nhưng, những căn nhà không thèm treo số! Tim gan tôi cuống quít. May quá, cuối cùng ánh mắt tôi cũng bấu víu được con số “1102” và tên đường “Washington” trên một chiếc cửa nhà.
Mình sẽ quay lại để ngắm trai. À không, để thưởng thức cà phê.
**
Chiều hôm sau, sau nửa ngày chơi đùa ở khu bến cảng Pier 39, tôi lại đáp chuyến tàu cáp điện quay lại đường Washington.
Vừa bước lên xe, tôi áp sát bác tài, căn dặn tỉ mỉ là đến đoạn đường Washington khoảng số 1100 thì báo hiệu cho tôi xuống. Tôi nhắc lại đến ba lần vì sợ tiếng Anh đầy accent của mình nghe không rõ. Bác tài gật đầu lia lịa như muốn đuổi tôi thẳng cổ.
Tàu điện bon bon lên đồi, xuống đồi. Qua nhà cửa đài các. Qua những cây hoa anh đào đang nở những chùm thưa thớt đầu mùa. Ở sau lưng tàu là một góc vịnh San Francisco trong vắt óng ánh dưới nắng.
Tàu rẽ quặt vào một con phố chật hẹp, chạy thêm một đoạn ngắn ngủn thì dừng lại. Bác tài gọi lớn, bảo là đã đến chỗ tôi “đặt hàng” rồi đó, xuống lẹ đi. Nằm chếch phía bên kia đường chính là quán cà phê xinh xẻo với anh barista có mái tóc màu nắng ấy.
Tôi cập rập xuống tàu, bước trên vỉa hè tiến gần đến quán. Ở lề đường trước cửa quán có bày một tấm bảng gỗ đề tên “The Coffee Movement”. Trống ngực tôi tự nhiên gõ gõ. Tôi dừng lại trước một cái cửa sổ, soi dáng mình, chỉnh trang lại tóc tai, rồi lấy son ra thoa lên môi một chút tươi tắn. Tôi mỉm cười nhìn bóng hình của mình đang mỉm cười ngọt ngào, rồi bước nhanh về phía quán. Làm chuyện quan trọng thì phải biết quyết đoán!
Tôi đẩy cửa vào quán bằng một lực vừa đủ – đủ tự tin nhưng cũng đủ nữ tính, tôi mong là như vậy. Quán đang ế nhệ. Chỉ có mỗi mình chàng barista đang lúi cúi sau quầy pha cà phê.
Chàng barista ngẩng lên: “Hi! How are you today?” (Xin chào! Quý khách khoẻ không?)
Tôi cười mím mà không trả lời. Tôi làm vẻ mặt tỉnh bơ, lơ ngơ, phớt lờ. Tôi đưa ánh mắt nhìn cái menu được viết bằng sơn đen trên bức tường trắng sau lưng anh barista. Menu khá đơn điệu với những món cà phê Ý phổ thông cappucinno, latte, espresso… Chỉ có vỏn vẹn ba món ở trong mục signature riêng của quán.
Giọng tôi vô duyên vô cớ nhẹ nhàng khủng khiếp: “One spicy vanilla latte, please!”(Cho một spicy vanilla latte!)
Chàng barista nhã nhặn gật đầu. Anh chàng không cười nhưng nét mặt rất dịu dàng. Tôi cà thẻ tính tiền. Rồi anh bắt đầu bày ly tách, nguyên liệu ra để pha cà phê cho tôi.
Tôi đứng hơi tựa lưng vào quầy bar, quay người quan sát một lượt quán. Phong cách tối giản kiểu Bắc Âu đây mà: Toàn bộ tường trần đều sơn màu trắng để đánh lừa trực giác, khiến cho cái không gian nhỏ như phòng ngủ này trông có vẻ rộng rãi, thoáng đãng. Trong góc tường bày một tủ kệ nhỏ, bên trên có hơn chục cuốn sách về cà phê. Sát bên chiếc kệ là một bàn gỗ dài và hẹp, cùng ba bốn cái ghế cao. Ở hai bên cửa ra vào ốp hai mảng tường kính. Quán này cùng lúc chắc chỉ tiếp được tầm hai mươi khách là ná thở rồi.
Tôi nhìn ra bên ngoài, để ý đến chiếc xe van kiểu cổ đang đậu bên lề đường trước quán. Cái xe màu kem, dáng tròn tròn, trông dễ cưng. Trên thân xe viết tên quán “The Coffee Movement”. Trong khoảnh khắc, tôi cười với cái tưởng tượng là anh chàng barista này ngày ngày lái con xe nữ tính đáng yêu kia đi làm.
Chàng barista bỗng lên tiếng sau lưng tôi: “Oh, that’s my mobile cafe. Sometimes I drive it to sell coffee at other corners in San Francisco.” (Đó là quán cà phê di động. Thi thoảng tôi lái nó đi bán cà phê ở những chỗ khác trong San Francisco.)
Tôi quay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt nâu nhạt đẹp vô ngần của anh chàng cà phê: “That’s so cute.” (Dễ thương thật.)
Cute cái gì chứ? Cái xe cute hay là chuyện anh ta đi bán cà phê cute? Tự dưng nói năng như mất não!
Tôi đón lấy tách cà phê mà anh chàng vừa pha xong cho mình, đang đặt trên quầy bar. Chiếc tách sứ trắng đơn điệu. Lớp bọt cà phê vẽ hình một bông hoa cũng không có gì ấn tượng. Nhưng khi tôi hớp ngụm đầu tiên thì bầu trời như bừng nắng, mặt đất nở muôn hoa, chim muông ríu rít hót. Lần đầu tiên trong đời tôi được nếm hương vị cà phê thanh cảnh, nhẹ tâng như vậy. Ngon quá đi!
Hẳn là cà phê ngon đã ủi chải thẳng thớm mớ neuron thần kinh đang quắn quéo vì trai đẹp của tôi. Tôi nhìn chàng barista, cảm thấy đã trở về với bản thân đầy tự nhiên, đầy chân thật của mình.
“Oh my God! This coffee is perfect!” (Trời ơi! Tách cà phê này hoàn hảo!)
“Thank you!” (Cám ơn!)
“How long did you open this shop?”(Anh mở quán này bao lâu rồi?)
“Tomorrow is three-week anniversary.” (Ngày mai là kỷ niệm ba tuần.)
“Oh! Great! Why…” (Ồ! Tuyệt! Tại sao…)
Cửa quá đột ngột mở ra, cắt ngang câu nói của tôi. Một tốp bốn năm du khách người châu Âu bước vào. Tôi đứng dịch sang một bên để nhường chỗ cho họ gọi món. Họ bủa vây quanh quầy cà phê, che chắn hết chàng barista của tôi. Tôi chỉ trông thấy một chỏm tóc màu nắng của anh chàng di chuyển theo nhịp xoay của thân người. Chàng ta tất bật nhận gọi món, tính tiền, rồi pha cà phê.
Tôi đem tách cà phê của mình đến đứng ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh bức tường kính nhìn ra đường. Tôi chậm rãi thưởng thức nhúm cà phê ngon tuyệt. Từng phút nhẹ nhàng trôi qua. Ánh nắng chan hoà. Không khí nhẹ tênh. Tiếng người xí xa xí xồ như trôi vào một chiều không gian khác. Một chuyến tàu điện cáp chạy ngang qua cửa quán, thật thi vị. Tôi chợt nhận ra là chỗ mình đang đứng chói nắng nhất cả con đường. Vị trí của quán cứ như là tâm điểm hứng trọn nắng của cả khu này vậy. Chàng chủ quán hẳn ngày ngày tắm nắng nhiều quá nên mái tóc mới có màu đẹp thế kia.
Tách cà phê đã cạn, suy tư trong tôi cũng xong. Khi tôi quay người lại thì thấy tốp khách Tây ban nãy đã ra ngồi ở dãy ghế ngoài vỉa hè trước cửa quán rồi. Đứng trước quầy pha chế lúc này là một tốp khách Nhật. Chàng trai cà phê vẫn đầu tắt mặt tối.
Tôi bỗng dưng tự đắc. Từ lúc tôi bước chân vào đây, thì cái quán vắng hoe này hoá đông nườm nượp. Tôi chính là con mèo may mắn vẫy khách! Đáng ra anh ta nên miễn phí cho tôi tách cà phê này để báo đáp.
Tôi thu dọn túi xách, máy ảnh, rồi lẳng lặng ra về. Chẳng nói lời tạm biệt. Một chỗ thơm phức cà phê, một chàng trai thân thiện, một khung cảnh hứa hẹn nhiều lãng mạn, nhưng tôi chỉ là một du khách lưu lại ngắn ngày mà thôi. Có những cuộc gặp gỡ không phải để làm bạn, không có hẹn lần sau, mà giúp mình mỉm cười trong một khoảnh khắc giữa hành trình vô định mà thôi.
**
Tối hôm đó, sau mấy ngày lội bộ cuồng nhiệt khắp các phố dốc ngõ hẹp của San Francisco, thì cơn rã rời tích tụ ở đôi chân tôi cũng bùng phát ra. Tôi nằm bẹp trong phòng khách sạn để dưỡng sức chơi nốt ngày mai rồi về.
Tôi nằm chéo trên giường, mải mê nghịch điện thoại, lang thang khắp Instagram. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đi lần mò tìm những tấm ảnh đã check-in ở quán cà phê The Coffee Movement mà ban chiều mình vừa ghé. Wow, cái quán mới mở có ba tuần thôi mà đã nhiều hình check-in ghê gớm. Theo những kết nối liên hoàn của Instagram nhờ việc tag lẫn nhau của những kẻ đăng hình, tôi tìm ra được Instagram cá nhân của chàng barista. Sống trong thời đại công nghệ, ai cũng có thể trở thành thám tử thiên tài hoặc một kẻ theo dõi biến thái.
Trái tim tôi sốc ngược, khi mắt nhìn thấy tấm ảnh mới nhất trên Instagram của chàng trai cà phê. Nó vừa được đăng lên hồi chiều. Tấm ảnh chụp từ chỗ đứng sau quầy pha chế. Tiêu điểm của tấm ảnh là tách cà phê nóng hổi đang nằm trên quầy, còn tôi làm nền, mờ hơn một chút và đang đứng quay lưng nhìn ra ngoài quán. Hừm, anh chàng này nhanh nhẹn và yên ắng như một con mèo, pha cà phê xong còn kịp chụp ảnh, mà tôi thì không hay biết gì.
Tôi lướt một dọc khắp Instagram của anh chàng, soi kỹ nội dung lẫn thời gian, cường độ đăng bài. Anh ta rõ ràng không phải là một người nghiện Instagram. Bài đăng trước ngày hôm nay là cách gần hai tháng lận. Vậy chứng tỏ khoảnh khắc mà tôi ở trong quán là đặc biệt, có đúng không? Chàng ta thấy dáng vẻ tôi hiếu kỳ quan sát xung quanh trông thật lạ và cuốn hút, có đúng không?
Là tôi vô tình nhìn thấy quán cà phê có trai đẹp nên chủ động đến ngắm. Là chàng trai ấy thấy tôi hay hay lạ lạ. Nghĩ đến đây, trái tim tôi như hóa thành một bông hoa đào màu hồng phấn đang khẽ khàng nở.
Tôi lăn ra giường, miệng cười ngoác tận mang tai. Tôi giữ cái nụ cười ấy rất lâu mà không thấy mỏi. Tôi cứ như bị nhập!
Một lúc sau, tôi ngừng cười. Tôi nằm im lìm trên giường, lòng tự dưng cảm thấy man mác. Tôi chỉ còn có chưa đầy 48 giờ ở lại San Francisco, rồi sau đó tôi sẽ trở về nhà, cách xa nửa vòng trái đất. Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Có những câu chuyện phải chấm dứt khi còn chưa kịp viết xong mở bài.
**
Suốt cả ngày hôm sau, tôi lùng sục khắp ba cái bảo tàng, khu ăn chơi The Castro, phố tài chính, khu ẩm thực bến cảng The Ferry Building, nhiều nhiều lắm. San Francisco cứ như một hầm kho báu, còn tôi là kẻ cướp đang tham lam thu gom càng nhiều châu ngọc càng tốt.
Có đôi ba khoảnh khắc, tôi nghĩ đến quán cà phê nhỏ ngập nắng trên con phố Washington ấy. Có đôi ba khoảnh khắc, tôi thèm khát nhấp môi vào một tách spice vanilla latte. Những khoảnh khắc ấy, tôi đều kiên quyết dập tắt cái bốc đồng thiếu nữ trong mình đi. Tôi đã thôi là một cô gái nhỏ để có thể cho phép bản thân làm chuyện bất chấp hậu quả rồi. Uống thêm một tách cà phê, rồi lỡ say luôn ánh mắt màu nắng ấy thì sống tiếp thế nào? Định đem thân về nhà còn trái tim chôn luôn ở San Francisco hay sao?
Có thể nhắm mắt nhắm mũi làm theo ý muốn của trái tim chính là đặc quyền khi ta còn trẻ thật trẻ. Ngày tháng ấy qua rồi thì đặc quyền cũng mất. Cuộc đời của những kẻ đã trưởng thành nghiêm chỉnh không có chỗ cho lãng mạn vu vơ. Chỉ một bước đi lệch kiểm soát, một phút sống chệch khỏi thời gian biểu cũng có thể khiến chúng ta đánh mất tất cả.
**
Sau một giấc ngủ ngon, chúng ta tỉnh dậy là một con người mới. Ngay cả những góc tối tăm nhất của bộ não cũng được thắp sáng. Chuyện hôm qua còn tù mù, thì sáng nay thật minh bạch: Tôi đã ở một chỗ cách nhà nửa vòng địa cầu, không người quen biết, thì cớ sao tôi còn dày vò mình bởi mớ logic của người lớn cơ chứ? Đã bao lâu rồi trái tim khoác chiếc áo màu hồng phấn? Đã bao lâu rồi không làm một chuyện điên rồ khiến bản thân cười mãi không thôi?
Tôi vùng chăn, bước xuống giường. Tôi nhanh chóng lên đồ vừa xinh vừa ấm, chuẩn bị kỹ càng để bước đi trong buổi sáng vừa chan chứa nắng vừa lạnh thấu xương của San Francisco một ngày đầu xuân.
Có Google chỉ lối, tôi phăm phăm từ khách sạn đến quán cà phê trên đường Washington. Gần 7 giờ sáng, các hàng quán vẫn đóng im ỉm. Người trên phố tất bật đến sở làm. Thi thoảng có một chuyến tàu cáp điện chạy qua, những cái bánh xe lăn trên đường ray vô cùng ồn ào, lại còn rung chuông leeng keeng ra vẻ “ta đến đây, tất cả né ra né ra!”.
Tôi dừng lại chờ đèn đỏ ở một ngã tư. Đứng bên cạnh tôi là một phụ nữ tóc màu nâu sẫm, trên tay cầm cốc cà phê giấy đang toả khói ngun ngút. Hương cà phê đắng đắng len vào mũi tôi. Thơm quá, nhưng không thơm bằng tách cà phê tôi sắp được uống đâu.
**
Khi tôi đẩy cửa bước vào quán, thì chàng barista đang mặt mày cau có nếm mấy cốc cà phê đặt trên quầy. Chàng ta ngước lên nhìn tôi, rồi ngay tức khắc nở một nụ cười chuyên nghiệp.
“Good morning! How are you today?” (Chào buổi sáng! Hôm nay em thế nào?)
“I’m good.” (Tôi tốt.) Tôi đưa mắt nhìn đống tách chén trên quầy cà phê, “Are you open yet?” (Anh mở cửa chưa?)
“Oh yes yes. I’m just testing some new recipes. What will you have today?” (Ồ rồi rồi. Tôi chỉ đang thử mấy công thức mới. Em sẽ uống gì hôm nay?)
“Spice vanilla latte and a croissant, please!” (Một spice vanilla latte và một bánh croissant.)
“Hmm, last time you already drank that. Wanna try something else?” (Hm, lần trước em cũng uống món đó rồi. Muốn thử món mới không?)
“Oh no. That drink, please! I like it a lot.” (Ồ không. Tôi thích món đó.)
“Ok! In a moment!” (Ok, chờ một chút!)
Chàng trai cà phê dọn sạch đống tách trên quầy, rồi bắt tay làm bữa cà phê sáng cho tôi.
Còn tôi, tôi vận hết công lực để bình tĩnh mà hoàn thành trơn tru các động tác tính tiền trên máy. Chàng ta nhận ra tôi. Lại còn nhớ tôi lần trước uống món gì. Chẳng lẽ hai ngày hôm nay quán vắng khách lắm sao mà nhớ kỹ vậy? Hay tôi đã gặp một barista thiên tài có trí nhớ của đại máy tính? Không biết tôi nên cảm thấy ngọt ngào hay thấy đáng sợ đây? Liệu tôi có đang gặp phải một tay barista biến thái hay không?
Hay anh ta chính là duyên tiền định của mình?
Tôi còn chưa kịp nghĩ xong mớ hổ lốn trong đầu thì tách spice vanilla latte thơm lừng cùng chiếc croissant tròn ngậy đã được bày ra trước mắt.
Chàng ta cười ngọt: “Enjoy, girl!” (Tận hưởng nhé, cô gái!)
Tôi ngồi lên cái ghế bên cạnh quầy pha chế, dùng hai ngón tay xé những miếng bánh nhỏ chấm vào cốc cà phê, làm ra dáng vẻ nhẩn nha thưởng thức. Cảm giác trong lòng thật thích. Chính là cái cảm giác hồi đi học cứ vờ vịt “tao bất cần” khi ở trước mặt crush, nhưng thực tế lòng run rẩy và khoái chí muốn chết.
Chàng trai cà phê bắt chuyện: “How long have you been here?” (Cô ở đây bao lâu rồi?)
“I’m traveling. Been here for a few days already. Flying back home later today.” (Tôi đang đi du lịch, ở đây mấy ngày rồi. Tôi sẽ bay về nhà vào hôm nay.)
“Oh, where are you from?” (Ồ, em đến từ đâu vậy?)
“Vietnam.” (Việt Nam.)
Chàng barista chỉ gật gù chứ không nói thêm gì. Hừ, đáng ra anh ta nên tiếp chuyện bằng cách ca ngợi Việt Nam là đất nước xuất khẩu cà phê lớn, là nơi anh ta đang muốn đến để nếm thử các loại cà phê, hay mấy điều đại loại như thế chứ.
Tôi ôm cái thất vọng mà tiếp tục ăn uống. Chàng barista quay lưng lại phía tôi, bận rộn rửa cốc chén. Tôi đưa mắt nhìn những cọng tóc màu nắng đang chỉa lên ở đỉnh đầu của chàng ta. Màu tóc này đẹp quá, thật dịu mắt.
Cửa quán mở ra. Một tốp dân công sở vừa bước vào vừa nói chuyện liên hồi.
Một người trong số đó cất tiếng chào: “Hey Wes!”(Chào Wes!)
Thì ra tên chàng barista tên là Wes.
Wes cười nói thân mật với tốp người mới vào, chứng tỏ họ là khách quen.
Tôi lẳng lặng nhấc cái khay gỗ chứa phần ăn sáng của mình lên, bước đến chỗ ngồi bên bức tường kính nhìn ra đường, nhường lại quầy pha chế cho các vị khách mới vào. Rõ ràng tôi chính là con mèo gọi khách của cái quán này. Lần nào tôi bước vào thì quán đang ế nhệ đều trở nên đắt hàng.
Tôi chậm rãi ăn nốt bánh, uống nốt cà phê. Trong khoảng thời gian đó, tuần tự ba chuyến tàu cáp điện đã chạy qua con phố Washington. Số người đi ngang quán cũng nhiều hơn. Số người ra vào quán cũng đông hơn. Anh chàng barista chẳng có thời gian nào ngớt việc để cho tôi bắt chuyện lại cả.
Tôi mơ màng nhìn chiếc xe mobile cafe xinh xẻo đậu bên ngoài. Tôi nhìn căn nhà sơn màu đỏ gạch nằm chếch phía bên kia đường. Tôi nhìn nắng phủ sáng một đoạn vỉa hè. Tôi nhìn một góc tầm thường của San Francisco, mà vẫn thấy nó thật thú vị.
Tôi quay ra nhìn quán cà phê trắng bóc này thêm một lần. Chẳng biết có bao giờ gặp lại. Nếu tôi có thể trở lại San Francisco, thì chắc cũng phải vài năm nữa. Đến lúc đó, cái quán này liệu có còn nằm đây. Đến lúc đó, liệu tôi còn nhớ đến câu chuyện mê trai đường đột, hay những tất bật cuộc sống sẽ phủi phui đi cái ký ức này.
Tôi phải đi rồi…
Tôi bưng cái khay gỗ đến đặt lên quầy pha chế, chủ động chào Wes: “Good bye. Have a nice day!” (Tạm biệt. Chúc một ngày tốt lành!)
“Have a good day, girl.” (Chúc một ngày tốt lành, cô gái.) Wes có đôi chút ngập ngừng: “By the way, would you mind if I take your photo?” (Tiện thể, tôi có thể chụp em một tấm hình?)
Tôi sững người ra, rồi lật đật gật đầu: “Ok ok!”
Anh chàng bước đến chỗ kệ tủ đặt trong góc, lấy ra cái máy ảnh chụp lấy liền. Chúng tôi bước ra ngoài. Tôi tạo dáng bên cửa quán để chụp pô ảnh. Mọi việc diễn ra nhanh như vận tốc của một cánh hoa rơi. Khi chân tôi tìm lại được cảm giác là mình đang đứng trên mặt đất thì Wes đã chìa tấm ảnh còn nóng hổi ra trước mặt tôi.
“A souvenir for you to remember us in San Francisco.”(Chút kỷ niệm cho em nhớ về chúng tôi ở San Francisco.)
Tôi đón tấm hình bằng cả hai tay, “Thank you so much! It will be my new bookmark.”(Cám ơn anh quá! Nó sẽ là cái chặn sách mới của tôi.)
“Our pleasure!” (Rất sẵn lòng!)
Wes trở vào trong quán.
Còn tôi đứng phỗng tại chỗ, dán mắt vào tấm ảnh đen trắng rất nghệ thuật trên tay. Một con gió lạnh căm càn qua chỗ tôi đứng, nhưng nó chẳng đủ sức quét đi nụ cười toe toét trên môi tôi.
Mất một lúc, tôi mới cất tấm ảnh vào túi và bước đi. Kỳ lạ là cơn vương vấn uỷ mị khi ban nãy tôi nghĩ đến chuyện tương lai đã bốc hơi sạch bách rồi. Tôi quyết định sẽ dạo bộ San Francisco thêm một chút để chào tạm biệt, rồi về khách sạn kéo valy ra sân bay.
Bước chân tôi nhanh dần theo nhịp xuống dốc. Trái tim tôi nhảy múa theo điệu nắng điệu gió, theo hương cà phê còn bấu víu trên khăn choàng cổ, theo tiếng nhạc trên nụ cười của một chàng trai xa lạ. Tôi chợt cảm thấy hạnh phúc. Tôi chợt chỉ muốn mỉm cười mãi thôi. Tôi cảm nhận được sự tự do đang tẩy sạch những âu sầu, lo nghĩ đã tích tụ lâu ngày trong trái tim mình.
Những câu chuyện thú vị nhất của cuộc sống luôn đến khi ta cho phép bản thân được làm những điều kỳ lạ, điên rồ, lệch quỹ đạo hàng ngày. Như việc vượt ngàn trùng dương để đến The Coffee Movement uống cà phê và ngắm anh barista đẹp trai tận hai lần. Như việc ôm một mớ thắc mắc với tấm hình anh ta đăng trên Instagram. Như việc được anh ta chụp ảnh làm quà. Tôi không cần câu trả lời cho những chuyện này. Mãi mãi nó sẽ là những bí ẩn lãng mạn giúp tôi mỉm cười khi phút giây nào đó chợt nhớ về.
P.S. Hiện nay chúng tôi đang theo dõi (follow) nhau trên IG.
San Francisco, tháng 2, năm 2019
OOO
Leave a Reply